Lá viết

"…Trong bức ảnh, cô ấy đứng giữa thảm cỏ xanh mênh mang, mặc bộ đồ màu cà phê như lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi. Tất màu cà phê rang già bằng than, quần thụng như cà phê Moka, áo sợi như cà phê Blue Mountain, và khoác chiếc ba lô giống với cà phê capuccino" – Thái Trí Hằng

Một ngày mưa qua đi, một ngày mưa khác đến

Bạn có nghĩ rằng cảm xúc của chúng ta thay đổi theo mùa không? Và trong một ngày hè mưa gió lành lạnh như thu này, bạn có thấy buồn không? Một ngày của bạn dài hay ngắn. Tất nhiên, lại là cảm xúc quyết định nhận thức, dài hay ngắn tùy tâm trạng: hôm nay bạn vui hay buồn, công việc suôn sẻ hay không, bộ phim bạn trông đợi sắp đến ngày lên sóng, ai đó bạn nhớ mong viết một status thật dài để bạn nhận ra rằng cuộc sống của họ vẫn thú vị như họ vẫn từng…

Cuộc sống của mình chia thành những ngày đau đầu và những ngày không. Có những ngày tưởng như năng lượng tiêu cực của cả vũ trụ này giáng lên người mình vậy, nơi nào cũng như địa ngục trần gian. Lê thân xác mệt mỏi từ địa ngục này qua đến địa ngục kia, nhìn ai cũng thấy chán ghét. Các giác quan chẳng hiểu sao nhạy cảm hơn bình thường. Tiếng còi xe nghe khó chịu hơn, mùi xăng nồng nặc hơn, notes cà phê mọi ngày không cảm nhận được bỗng nhiên xuất hiện nơi vòm họng… Cuối ngày là cảm giác tê dại, cả người đổ xuống… hôn mê.

My Liberation notes

Một vài người đong đếm thời gian bằng cồn, triền miên qua những cơn say để không phải giấu đi cái tôi qua những nụ cười giả tạo. Mình chọn giết thời gian trong những cái nhắm mắt thật dài hay những giai điệu nghe vào là tan vỡ. Nghĩ lại thì trong những ngày không phải trải qua cơn đau, mình cũng không có nhiều trăn trở lắm.

Leave a comment